Bạn đang xem: Năm triền cái là gì
1. Nhận diện năm triền cái
Trong quy trình tu tập Chánh Niệm, phương thức quán niệm khá thở (anapana sati) bằng phương pháp định trung ương vào khá thở vào, khá thở ra, thiền sinh thực tập liên tiếp sẽ đưa tới trí tuệ cùng giải thoát. Lúc thực tập, định sẽ xuất hiện do tiệm hơi thở, khi được tu tập, được gia công cho sung mãn, là an tịnh với cao thượng, là trú xứ an lạc vô nhiễm, thải trừ và làm cho an tịnh những tư duy bất thiện ngay trong lúc chúng khởi lên.
Ðối tượng của thực hành Thiền là loại trừ Năm triền loại sau bước điều hòa thân và điều hòa hơi thở. Đầu tiên, thiền sinh phi vào giai đoạn hành thiền là tạm thời đè nén chúng để đắc thiền-na cùng phát Tuệ minh sát, là 2 yếu đuối tố cơ bản cho việc đoạn trừ Năm triền cái, bước tiếp theo thiền sinh từ từ chế ngự chúng một biện pháp vĩnh viễn qua công phu cải tiến và phát triển Bát Chánh Đạo.
Vì sao call là triền cái? Thuật ngữ mà lại thiền sinh phát hiện trong Tứ Niệm Xứ là nivarana, tức là ngăn che, đó đó là triền cái. Năm triền dòng là Năm chướng ngại chống che tạo cho hành giả thực hành thực tế thiền ko thấy được trọng điểm an tịnh, xả ly và giải thoát. Theo kinh nghiệm tay nghề của Đức cố gắng Tôn thông qua bài ghê Tứ Niệm Xứ, toàn cục pháp hành đưa đến Giác ngộ có thể được diễn tả như một nỗ lực để quá qua năm chướng ngại này. Năm vật cản đó là:
i.Tham dục (Kamachanda),
ii.Sân hận (Vyapada),
iii. Hôn trầm (Thiramiddha),
iv. Trạo cử (Udhaccakukucca),
v.Nghi ngờ (Vicikiccha).
Khi trọng tâm không được tu tập tráng lệ và trang nghiêm và ko an tịnh thì hay bị Năm triền chiếc này đưa ra phối, và không thể hiện đại trong lao động thiền quán. Hành thiền là tu tập đoạn trừ Năm triền mẫu và sửa chữa thay thế bằng Năm thiền chi (Tầm, Tứ, Hỷ, Lạc cùng Nhất tâm). Nhờ Tầm đối trị được Hôn trầm-thụy miên; nhờ Tứ đối trị được Nghi; dựa vào Hỷ đối trị được Sân; dựa vào Lạc đối trị được Trạo cử và nhờ Nhất trung ương đối trị được Tham dục. Vì chưng vậy, trọng việc thực hành thực tế Thiền định, đoạn trừ Năm triền cái có nghĩa là đã chặn lại một phương pháp vĩnh viễn chướng ngại chính cản trở sự thành tích Thiền-na và cải tiến và phát triển Tuệ giác. Lộ trình tu tập giải thoát là sự việc trải qua của những quá trình thấy rõ những khía cạnh vô thường của Năm chướng ngại, chúng nguy hiểm, khổ cực và không tồn tại tự ngã.
2. Ðối tượng của tu thiền là loại trừ năm triền cái
2.1.Tham dục
Đối tượng đầu tiên của hành thiền là Tham dục, là sự việc tham muốn các tham ưu làm việc đời. Tu tập đoạn trừ Tham dục là đi ra khỏi những tham ưu sinh hoạt đời. Dục(kāma) này gồm có năm loại: (i) nhan sắc dục, tức là tham đắm về nét đẹp liên hệ đến thân đồ dùng lý hoặc cảnh trần; (ii) Thanh dục: tham đắm âm nhạc như du dương trầm bổng hoặc giờ đồng hồ vừa ý liên hệ đến nhĩ căn; (iii) mùi hương dục: tham đắm về mùi tương tác đến tỷ căn; (iv) Vị dục: tham đắm về vị ngọt contact đến thiệt căn; (v) Xúc dục: tham đắm về xúc chạm contact đến thân căn. Theo Kinh Ví Dụ bé Rắn (số 22) trongTrung bộ Kinh, Đức cố kỉnh Tôn đã xác định “các dục vui ít, khổ nhiều, óc nhiều, vì chưng vậy gian nguy càng những hơn”và đưa ra mười ảnh dụ về sự nguy hại của dục:
“... (i) ví như khúc xương; (ii) ví như 1 miếng thịt; (iii) ví như bó đuốc cỏ khô; (iv) ví như hố than hừng; (v) ví như cơn mộng (vi) ví như thứ dụng mang đến mượn; (vii) ví như trái cây (viii) ví như lò thịt; (ix) ví như gậy nhọn; (x) ví như đầu rắn, vui ít khổ nhiều, não nhiều và bởi vì vậy, nguy nan càng các hơn".
Những ức chế, lòng ham mê muốn, sự ra đời những cảm hứng mong ước tìm kiếm khoái lạc vào những hoạt động sắc dục hoặc và bao hàm lòng yêu thích muốn thay thế sửa chữa các xúc cảm khó chịu, buồn bã bằng các xúc cảm dễ chịu; sự phát sinh theo sau dục khởi này là lòng ham mong muốn được có cảm giác thoải mái. Trong một quy trình nảy sinh và thay đổi thiên của các hoạt động tâm xấu đi như thế, gần như cảm giác, cảm giác dấy lên vào tâm, hành mang nhiệt tâm, tinh cần, thức giấc giác trong khá thở: thở ra, thở vào biết chúng là dễ chịu, khó tính hay trung tính, nhận biết chúng là trần thế hay xuất thế, biết tính vô hay của chúng, hành mang vượt ra những tham ưu sinh hoạt đời.
Vì sao thiền sinh ko nếm được hỷ, lạc của thiền vị? Vì những dục khởi lên phía bên trong các buổi giao lưu của tâm cùng quấy nhiễu khiến cho tâm và thân xao động, cuốn theo những cảm thọ. Vị vậy trong những lúc hành thiền là hành trả đang đối diện với trọng tâm của mình. Quán trọng điểm là để ý đến những tâm pháp vẫn hiện hành, biết nó là tham tốt vô tham, sân tuyệt vô sân, đắm say hay vô mê mệt (các hoạt động vui chơi của Tâm sở), để chặn đứng các trung khu hành; ở đây là những trung ương hành Tham dục.
Khi thực tập, định sẽ xuất hiện do quán hơi thở, lúc được tu tập, được làm cho sung mãn tức là an tịnh. Sự tỉnh giấc giác trong hơi thở: thở ra, thở vào, cũng giống như tỉnh giác trong bốn oai nghi của thân (đi, đứng, nằm, ngồi). Thức giấc giác trong mọi hoạt động vui chơi của thân thể, quán giáp 32 phần thân thể, quán gần kề yếu tố tạo nên thành thân tương tự như quán tử thi. Thiền sinh trú chánh niệm, tỉnh giấc giác. Thiền sinh khi đi tới, khi đi lui, hồ hết tỉnh giác; khi chú ý tới, khi chú ý lui, hồ hết tỉnh giác; khi teo cánh tay, choạng cánh tay, phần đa tỉnh giác; lúc đắp y, khi với y bát, số đông tỉnh giác; khi nạp năng lượng uống, nhai nếm, phần lớn tỉnh giác; khi tiểu tiện tiện, đại tiện, hồ hết tỉnh giác; khi đi, đứng, ngồi, ngủ, thức, nói, lặng lặng, đầy đủ tỉnh giác. Thiền sinh thừa qua lòng tham dục bằng phương pháp buông xả mọi thân thiết về thân thể và buổi giao lưu của năm giác quan, biết rõ sự nguy khốn của dục. Đến trên đây thiền sinh nên khôn khéo phát khởi ý niệm về hạnh phúc, an nhàn của Thiền định và sự quan trọng của một căn bản Thiền định để đi sâu vào tuệ giác; thiết yếu trạng thái trọng điểm hành tích cực và lành mạnh này là niềm thú vui hân hoan bước vào Thiền định, dễ ợt buông thả dục lạc rơi lại phía sau.
Như vậy, trong một quá trình điều hành và kiểm soát thân-tâm xuất hiện của thiền lực cùng chánh niệm thiền sinh nếm được hỷ-lạc nhờ bao gồm tỉnh giác. Đến đây, thiền sinh vui hưởng hạnh phúc hỷ lạc của Thiền-na(jhana) dựa vào biết xả ly các quan chổ chính giữa về thân cùng năm giác quan của nó. Sự phát sinh tuệ giác theo sau pháp vị Thiền-na. Bởi vậy, trong bài Kinh Tứ Niệm Xứ, Đức nắm Tôn nói tu tập đoạn trừ Tham dục là rời khỏi khỏi các tham ưu nghỉ ngơi đời, nghĩa là “ly dục, ly ác pháp bất thiện pháp”.
2.2.Sân hận
Chức năng của câu hỏi đem vai trung phong an trú vào các tầng thiền-na (jhana), một chi phần Chánh Định của chén Chánh Đạo là nhằm đoạn tận toàn bộ năm Triền cái sẽ giúp triển khai tuệ giác của thiền lực trong quá trình thực hành. Nhưng vị định lực và thiền lực không khỏe mạnh và vừa đủ nên trọng điểm hướng theo các vận động hướng ngoại, gây nên sự tham ưu với thù oán hoặc phát sinh ý niệm trường đoản cú ngã, khiến cho sân phiền não xâm lăng tâm.
Đến đây, thiền sinh đương đầu với sảnh hận triền cái, là bức màn của sảnh nhuế ngăn che thiền hỷ dẫn tới sự phát khởi sự tham ưu ở đời. Chỉ mang lại trạng thái mong muốn và ước mong báo thù, khiến khổ hoặc thù ghét một người hoặc một hoàn cảnh nào đó, ở mức vi tế của nó là đề cao bản thân, lòng từ ngã, từ bỏ ti hoặc mặc cảm của mình. Thiền sinh lập tức bị vướng vào vòng xoáy của lạnh giận, bứt rứt và cạnh tranh chịu, các cảm thọ này hủy diệt sự an tịnh và mát rượi của thân tâm. Một biểu hiện tâm sân hận sản phẩm hai, song song hoặc kiếm tìm ẩn với tinh thần trên trong khi hành thiền chính là tâm hành chối bỏ, sự đáng ghét vào chính đối tượng người dùng thiền quán; vì sân nhuế khắc chế tâm tạo nên một năng lượng mãnh liệt, hấp dẫn và thu hút tâm hành giả long dong qua các nơi khác hoặc quăng quật rơi sự để mắt của ta vào đề mục chính.
Chính cơ hội hành thiền không đủ thiền lực hoặc trong các vận động đi, đứng, nằm, ngồi hằng ngày chưa dồi dào chánh niệm làm cho phát sinh một loạt tư tưởng vội vã, mửa nóng, lạnh giận với ghét bỏ, v.v... Hãy cẩn thận, khôn khéo định trung ương vào hơi thở, khá thở vào, khá thở ra một giải pháp điều hòa, an tịnh, nhàn rỗi sân nhuế được quan sát thấy rõ ràng hơn cùng hành giả nhận biết được sự nguy hại của sảnh phiền não, hành mang phát khởi tâm từ và chánh niệm quán chiếu tham ưu của các tướng trạng tâm lý chúng vô ngã, vô thường. Tiếp theo, thiền sinh chú tâm vào tương đối thở gồm tầm có tứ thì thiền hỷ sẽ phát sinh. Như thế, khi gồm sân hận trỗi dậy, sự cửa hàng chiếu bi mẫn sẽ giúp ta tìm ra lỗi lầm của chủ yếu mình, khích lệ ta tự tha thứ cho chính mình, tạo điều kiện cho ta học được bài học kinh nghiệm đó rồi buông xả chúng. Sự từ bỏ đến ngay sau khi thấy rõ sự gian nguy của hầu như gì vẫn ràng buộc chúng ta, vẫn trói buộc trung tâm thức chúng ta. Chính lúc thiền sinh luôn luôn giữ lại chánh niệm thức giấc giác trên ý niệm của bây giờ lại đó là thiền lực nhằm nuôi dưỡng thú vui hỷ thiền nhằm mục tiêu đối trị sân nhuế phiền não.
Nghệ thuật của sự kìm hãm cơn giận để có an bình, tự do thoải mái và hạnh phúc đích thực đó là sự dấn diện, chuyển hóa, buông xả và phát khởi tình thương. Sự nảy sinh tuệ giác theo sau pháp vị bi mẫn vào thiền vị, ra đi khỏi những tham ưu sinh hoạt đời.
2.3.Hôn trầm
Hành Thiền, nếu khách hàng không duy trì được chánh niệm, tỉnh giấc giác thì bạn sẽ rơi vào một trong bố trạng thái trung tâm lý: trạo cử, hôn trầm với vô ký. Trạng thái tư tưởng mệt mỏi, uể oải, lười biếng, bi tráng ngủ lúc ngồi Thiền hotline là tâm trạng hôn trầm thụy miên, trong một vài trường hòa hợp thiền sinh ngủ hẳn đi một lát. Ở tiến trình này, khi Thiền sinh theo dõi và quan sát một đối tượng trong khoảng thời hạn khá lâu, sự theo dõi rất có thể lơi dần, yếu đuối dần, rồi mất dần luôn sự kiểm soát. Lúc ấy, tâm lý của hành đưa chìm vào hôn trầm. Trạng thái tư tưởng này sẽ chống trở cách tiến thực hành Thiền định, bởi vì tuệ tri với tuệ giác không tồn tại mặt, thọ dần ăn mòn sự an tịnh của thân tâm. Thừa qua đối tượng người dùng này, thiền sinh cần nỗ lực đi thoát ra khỏi hôn trầm.
Cần một chút ít tỉnh giác cùng tinh tấn để dìm diện ra được cơn hôn trầm đang diễn ra. Trong những khi hành thiền, nó tạo nên ta chỉ có những giác niệm tránh rạc, yếu ớt và từ đó mang đến sự ngủ gục trong những lúc thiền cơ mà ta lại không biết. Khi biết mình đang bị hôn trầm, thiền sinh liền thức tỉnh tìm biện pháp đi ra. Đừng lo ngại hoặc chán nản, hãy theo dõi và quan sát và tiệm niệm tương đối thở, thiền lực đang dần có mặt nhờ sự theo dõi chăm sóc và chánh niệm; nhằm sự chăm chú ngay trên đỉnh đầu một lát cho đủ tỉnh táo, rồi tự thức tỉnh mình ngay, khởi niệm cố gắng nỗ lực ngay, quay trở lại theo dõi sâu sát vào tương đối thở vào ra một bí quyết đều đặn.
Trong quy trình hành thiền và cải tiến và phát triển tuệ giác, những thiền sinh không chỉ là cố cơ mà hành thiền là đang hiệu quả, tởm nghiệm cho biết cần một vài tham khảo từ các bậc thầy Thiền sư hoặc những bài kinh tương quan đến thiền định mà Đức Phật sẽ giảng dạy, kia là con phố thiền định mà cố kỉnh Tôn đã từng đi qua. Ở đây, Một số cách thức đối trị hôn trầm mà nạm Tôn sẽ dạy mang đến Tôn trả Mục-kiền-liên vào Tăng bỏ ra 3A, tr 85-86, phiên bản dịch của HT. Minh Châu, 1981, rất có thể tham khảo và áp dụng như sau:
i. Lúc hành thiền đã ở tưởng nào cơ mà thụy miên kéo mang đến thì rời khỏi tưởng ấy, đừng tác ý mang lại tưởng ấy, thụy miên đã tan đi.
ii.Nếu rời ra khỏi tưởng ấy cơ mà thụy miên vẫn còn, thì tứ duy các giáo lý sẽ nghe, vẫn học thuộc. Thụy miên sẽ bị loại trừ.
iii.Nếu tứ duy như thế mà thụy miên vẫn không tan, thì gọi tụng Pháp như đã nghe, sẽ học thuộc. Thụy miên sẽ bị loại bỏ trừ.
iv.Nếu thực hiện như vậy nhưng mà thụy miên vẫn không tiêu, thì vẫn kéo mạnh bạo hai lỗ tai cùng lấy nhị tay tẩm quất tay, chân mang lại tỉnh.
v.Nếu làm như thế mà thụy miên vẫn tồn tại, thì sẽ ra khỏi chỗ ngồi Thiền, ra ngoài lấy nước non rửa mặt, chú ý về phía phương trời bóng gió sáng sủa, hay chú ý lên những vì sao (nếu về đêm), thụy miên đang tan mất. Xem thêm: ⏩ Cách Sử Dụng Dầu Dừa Như Thế Nào ? 10 Cách Đánh Bật Tone Da Bằng Dầu Dừa
vi.Nhưng nếu những biện pháp trên không có kết quả, thì nên tác ý tưởng phát minh đến ánh sáng, tưởng ban ngày. Như thế, với trung tâm mở rộng, không hạn chế, tu tập trung ương chói sáng, đã là xua tan hôn trầm.
vii.Nếu tưởng ánh sáng... Không có kết quả, thì nên đi tởm hành, tác tưởng trước mặt với sau lưng, để tâm hướng nội, thụy miên sẽ bị nockout trừ.
viii.Nếu các biện pháp đối trị khi ngồi, khi đứng, khi đi không tồn tại hiệu quả, thì nên nằm theo dáng nằm của sư tử, nghiêng hẳn theo hông phải, đôi chân gác lên nhau, giữ lại chánh niệm những tưởng tỉnh dậy thật mau, ko khởi niệm mê mẩn thích ở ngủ, an trú như vậy, thụy miên đang tiêu tán.
Một đoạn nắm lược ngắn tay nghề đối trị hôn trầm nhưng mà Đức chũm Tôn đã dạy mang đến Tôn trả Mục-kiền-liên đa số được những trường thiền ứng dụng, với mỗi hành giả độc lập cũng có thể ứng dụng phương pháp này.
Đó là một quá trình nhận diện, đưa hóa và thoát thoát khỏi cơn hôn trầm của một thiền sinh thiện xảo. Khi sẽ theo dõi một đối tượng, nhưng đối tượng người dùng không được thường xuyên bỗng lững gạt bỏ một chốc, đánh mất sự kiểm soát điều hành của thân với tâm, không sở hữu và nhận diện được đề mục là cơ hội hành mang bị rơi vào hoàn cảnh hôn trầm. Chỉ cần tỉnh giác, định trọng tâm vào hơi thở. Tương đối thở đụng xúc vào lỗ mũi tuyệt môi bên trên là địa điểm dễ theo dõi và quan sát nhất. Ở đây, chúng ta chỉ tiệm niệm vào khá thở, khá thở gồm chạm xúc, nhưng mà không cửa hàng vào sự chạm xúc. Tiệm niệm tương đối thở nầy chuyển thiền sinh cho chánh niệm vững mạnh dạn và gồm tuệ giác tri, ngay tức thì đi thoát ra khỏi hôn trầm ấy ngay.
Mặt khác, trong những lúc hành thiền sự vi tế của các trạng thái trọng điểm cũng hoàn toàn có thể đưa hành giả mang đến trạng thái vô ký. Nó là 1 trong những trạng thái tâm lý không bắt buộc là tỉnh giác, chưa hẳn trạo cử, cũng không phải là hôn trầm cơ mà chỉ hơi té về hôn trầm hotline là tâm trạng vô ký. Không khéo tỉnh giấc thức và để ý đến niệm lực thì trạng thái tâm lý khờ khờ mà chổ chính giữa không có tác dụng ghi nhấn vì có thể ngỡ là đang tỉnh táo, thiền sinh buộc phải quán niệm tỉnh giấc giác đánh thức mình đi thoát ra khỏi trạng thái ấy ngay, chớ lầm lẫn nó cùng với trạng thái tư tưởng lắng đứng, an tỉnh. Vày Vô ký là thể hiện của mê man tâm, tướng mạo biểu hiện phía bên ngoài của hành giả là tướng tá trơ lặng giỏi thân tướng lắc lư. Chỉ việc tỉnh giác theo dõi khá thở vào ra thì tâm lý vô ký lặn mất ngay.
Theo tay nghề của Đức cầm cố Tôn dựa trên bài gớm Tứ Niệm Xứ, hành giả phải nhận thức rằng: với ai khi trú, quán thân trên thân nhưng mà hoặc thân sở duyên khởi lên, hoặc thân nhiệt độ não, hoặc vai trung phong thụ động, hoặc chổ chính giữa phân tán phía ngoại, chính là vị ấy ngần ngừ nơi trú, chần chờ quán thân bên trên thân, đưa đến kết quả tệ hại; vì chưng vậy, vị ấy cần được hướng trọng điểm đến một tướng mạo tịnh tín. Vày vị ấy hướng vai trung phong đến một tướng mạo tịnh tín, hân hoan (trong Tứ Niệm Xứ tởm ghi dìm đó là: thắng hỷ: pàmujjam) sinh ra. Người có lòng hân hoan, tin vui sinh ra. Người có lòng hỷ, thân được khinh thường an. Người dân có lòng khinh thường an, lạc thụ sinh. Người có lòng lạc thụ, trung tâm được định tĩnh. Vị ấy tư sát như sau: “Mục đích cơ mà ta hướng trung ương đến, mục tiêu ấy đã chiếm lĩnh được. Nay ta thoái lui (patisamharàmi) khỏi đối tượng người dùng tịnh tín”. Vị ấy rút lui, không tầm, ko tứ. Vị ấy rõ biết: “Không tầm, không tứ, nội tâm thiết yếu niệm, ta được an lạc”.
Nghệ thuật nhận diện sự an tịnh của cái thấy và cái biết trong những lúc hành thiền để gia công cho chiếc tâm trở nên tinh nhuệ đó là sự dìm diện được tác nhân với biết được đối tượng của chúng một giải pháp rõ ràng, tu tập chánh niệm tỉnh giác nhiếp phục tham ưu sinh hoạt đời.
2.4. Trạo cử
Nếu trong những khi hành thiền, thiền sinh cấp thiết dừng trọng điểm vào một đối tượng người sử dụng đã chọn suôn sẻ muốn, trung tâm cứ chạy lâu năm từ đối tượng người sử dụng này qua đối tượng người tiêu dùng khác, thì đó là trạng thái tâm lý dao động, hay điện thoại tư vấn là trạo cử. Cũng cần phải biết thêm ở đấy là có lúc thiền sinh cấp thiết nhận rõ được năm thiền chi (ở đây là thiền bỏ ra Lạc, bởi nhờ Lạc đối trị được Trạo cử), là do lúc đó, thiền sinh vẫn tồn tại bị các triền mẫu (nivarana) ngăn che trong tiến trình này sẽ là trạo cử. Trạo cử là 1 trong tâm lý, tạo trở ngại, phân làn với Thiền định. Nó là 1 tâm hành tiêu tốn nhiều năng lượng, vày nó diễn ra phía bên trong các hoạt động vui chơi của tâm lẫn sự khuấy động của thân, thiền sinh cần cố gắng vượt qua trạng thái tư tưởng này.
Khi vừa nhận thấy mình vẫn trạo cử, liền giới hạn suy tư, để sự chú ý theo dõi tương đối thở vào ra một phương pháp chuyên chú cho tới khi cảm thấy vừa ổn định và nhận thấy hơi thở một biện pháp rõ ràng, chổ chính giữa ghi nhận các hoạt động của hiện tại có mặt thiền sinh thừa nhận diện sự có mặt của trạo cử; cho đây, thiền sinh rất có thể tiếp tục theo dõi hơi thở, Thiền chỉ giỏi trở ngại tư duy nếu thấy đề xuất thiết. Cơ hội này, niệm lực của chánh niệm đang trở về lại, làm cho hành mang ý thức, ghi nhận được sự lay rượu cồn của thân tâm. Với đầy đủ ai bị xấp xỉ nhiều vì chưng tư duy run sợ của mình, thì nên làm theo dõi tương đối thở tuyệt hành Thiền chỉ vào một thời hạn khá lâu trước khi rất có thể đi vào Thiền quán, hay chỉ quán tuy nhiên tu.
Đến đây, niệm lực và tâm ghi dìm vẫn chưa dạn dĩ mẽ, dẫn cho sự xuất hiện thêm của trung tâm hành vi tế trạo cử bên trong dòng trung ương thức. Khi điều hành và kiểm soát được sự trạo cử thô bên phía ngoài hành mang trở về đề mục thiền định, mọi lo nghĩ, ưu tứ của khởi lên tìm cách đi ra khỏi những kiết sử (thân, kiến, nghi, giới cấm thủ, dục, sân, hữu ái, vô hữu ái, mạn, trạo cử, vô minh) là một hiệ tượng trạo cử vi tế bên phía trong tâm hành. Theo như tởm Đại Niệm Xứ thì trạng thái tư tưởng trạo cử nào mặc dù thô giỏi tế cũng chướng đạo, cũng ngăn đậy giải thoát cả, hành giả buộc phải nhiếp tâm chánh niệm, tỉnh giấc giác nhằm đi ra. Theo dõi và quan sát một cách chuyên chú vào khá thở vào ra, đình chỉ những ý niệm lao xao với chánh niệm tỉnh giấc giác là biện pháp đối trị trạo cử một giải pháp hữu hiệu.
Một lối sống thiểu dục, tri túc và hàm ơn trong đời sống mỗi ngày giúp ích những cho bài toán hành thiền và cắt đứt trạo hối. Sự trạo cử vì chưng lương tâm cắn rứt là do hành nghiệp của lối sống ko giới đức, những thiền sinh tập sinh sống tử tế, khôn ngoan và dịu dàng sẽ làm cho thực lực của tin vui lạc nhanh chóng xuất hiện trong thời điểm hành thiền. Một người không tồn tại đạo đức hoặc sống buông lung thì bắt buộc nào dành được các kết quả sâu sắc trong những khi hành thiền.
Nuôi dưỡng với biết trân quý giây phút hiện tại đó là nghệ thuật của việc biết ơn. Lòng biết đủ với biết quý trong hôm nay giúp mang đến thiền sinh dấn diện được thiền bỏ ra Lạc thiền, là thiền lực trong quy trình tiếp theo cho mỗi hành trả đoạn trừ sự lang thang trôi nổi.
2.5. Nghi ngờ
Vì sao thiền sinh hành thiền thời điểm thì hiểu được thực tập thường xuyên sẽ mang tới trí tuệ cùng giải thoát; nhưng có những lúc cũng nghĩ về rằng trù trừ tu tập sẽ được gì, đó chính là sự mở ra của Nghi triền cái. Sự nghi hoặc ngăn bịt và vây đậy tuệ tri của thiền giả. Vì không nhận thấy được kim chỉ nam và con phố của hành thiền cần hành giả quan yếu nào tất cả sự tập trung tư tưởng. Một thắc mắc được đặt ra: vì sao tại sao nghi ngờ triền cái gồm mặt? vày trong quá trình học Pháp, nghe Pháp và hành Pháp thiếu vắng sự tứ duy chân chánh và Chánh loài kiến về Pháp; chỉ khi nào có Chánh kiến cùng nếm được Pháp vị win hỷ, có nghĩa là tịnh tín, hân hoan (đã được Đức Phật nói trong Tứ Niệm Xứ Kinh), lưới nghi sẽ được tháo bỏ.
Khi hành giả dìm diện được nghi ngại triền mẫu đó chính là lúc sự từ vứt đến ngay sau thời điểm thấy rõ sự nguy khốn của các gì đã trói buộc chổ chính giữa thức chúng ta. Sự phát triển tư duy chân chánh và Chánh kiến xuất hiện cao to hơn lại đến ngay sau sự từ bỏ các ý niệm và lúc này đang là. Trong những khi này, thiền sinh an trú trung ương vào đối tượng người sử dụng và đi sâu, lưu ý đến kỹ đối tượng, dựa vào đó không còn nghi hoặc. Tâm đề nghị quán sát và ghi nhận rằng sự tư duy được kéo dãn ra hay bốn duy được bảo trì tức là sự có mặt của thiền đưa ra Tứ; dựa vào sự bảo trì liên tục lên đối tượng, trú trên đối tượng người dùng nên niệm lực được rõ ràng và xong trừ lưới nghi.
Trong lúc hành thiền, nghi ngờ hoàn toàn tan đổi thay khi trọng điểm thức có đối tượng người sử dụng để ghi nhận, tin tưởng vào sự im lặng là không còn gây rối loạn với những đối thoại, tạp niệm bên trong. Kinh nghiệm tay nghề của tuệ tri chỉ ra rằng đông đảo gì hiện nay hành ra phía bên ngoài hoặc trong tâm thức đó là kết quả của việc thấy sâu sắc cái gian nguy của cảnh giới vừa đi ra. Nghi ngờ cũng có tướng trạng của một quy trình của những khía cạnh vô thường, quan trọng là sự ghi dấn sự bộc lộ của các tâm hành trong giây phút hiện tại. Hành giả không mệt nhọc mỏi, bước đi những bước tiến đầy thức giấc giác, hứng khởi, an tịnh với giải bay trên tuyến đường thiền định.
Ở tiến trình này, hành giả cần phải có sự học tập Pháp một cách sâu sắc, bằng cách học cùng thực tập hai bỏ ra phần quan trọng đặc biệt trong chén chánh đạo, chính là Chánh kiến với Chánh tứ duy để phân biệt được sự an tịnh và giải thoát. Trong khiếp Tương Ưng Bộ, Thiên Đại Phẩm, Tương Ưng Đạo, Đức Phật có mang Chánh tri kiến với Chánh tư duy như sau: “Thế nào là chánh tri kiến? Này các Tỷ-kheo, đó là trí về khổ, trí về khổ tập, trí về khổ diệt, trí về con đường đưa tới khổ diệt. Này những Tỷ-kheo, đây call là chánh tri kiến. Và này các Tỷ-kheo, vắt nào là chánh bốn duy? Này những Tỷ-kheo, đó là xuất ly tứ duy, vô sân bốn duy, vô hại tứ duy. Này các Tỷ-kheo, đây gọi là chánh tư duy”.
Ứng dụng hai đưa ra phần này trong lúc hành thiền có nghĩa là thiền sinh buộc phải ổn định kết thúc khoát rằng pháp Niệm tương đối thở vào hơi thở ra từ nó vẫn là pháp đối trị với những thứ vọng động, loàn tưởng (theo như kinh nghiệm của Đức núm Tôn trong bài xích Kinh Tứ Niệm Xứ); đó chính là chánh niệm, pháp tu ấy dẫn cho định, có nghĩa là đi thoát khỏi mọi đồ vật loạn động, loạn tưởng.
Nghệ thuật của việc an lạc với hạnh phúc đó là sự ghi nhận với buông xả. Nói phương pháp khác, buông xả là buông xả tham ái cùng chấp trước phần đa pháp được tác thành, được làm ra. Không thể nghi ngờ gì nữa hành trả đang bước tiến trên tuyến phố đạo, con phố đó là việc tự do đích thực.
3. Tác dụng và lợi ích
Thực tập thiền định bằng cách thức Quán niệm tương đối thở là phương pháp đi trực tiếp vào vai trung phong thức bằng nghị lực với ý chí của chính mình. Đó là tuyến phố của sự dìm diện các tâm hành trong khoảng thời gian rất ngắn hiện tại, nó rất thiết thực và khôn cùng hiện tại. Khi tham dục cùng chấp thủ được buông xả, định lực với tuệ giác tự bao gồm mặt. Một khi từ quăng quật năm triền loại và gia hạn được sự an định này vào khoảng thời gian đủ dài thì thiền sinh đang vào Cận định (upacāra); và sẽ vào An chỉ định và hướng dẫn (appanā) khi đã khiến cho sung mãn (phát triển dồi dào) năm thiền chi: khoảng (duy trì thức giấc thức khu vực đối tượng), tứ (an trú bền vững và kiên cố nơi đối tượng), tin vui (hân hoan, vui mừng), lạc (an lạc), và nhất chổ chính giữa (an định). Thiền sinh cần yếu nhận rõ được năm thiền bỏ ra trên, bởi vì lúc đó thiền sinh vẫn còn đó bị những triền dòng (nivarana) phòng che. Thiền sinh yêu cầu xét chăm chút từng triền mẫu một, nhằm xem bọn chúng còn vương vấn trong tâm địa trong lúc hành thiền xuất xắc không. Chúng rất cần phải được sa thải thì việc đắc thiền bắt đầu thành tựu.
Chúng ta hoàn toàn có thể rút ra từ tay nghề tu tập đối tượng người sử dụng của thiền một bài học kinh nghiệm vô vàn quý giá rằng: ví như hành giả luôn luôn duy trì chánh niệm tỉnh giấc giác trên ý nghĩa sâu sắc như thật của các đối tượng; chúng tất cả tướng trạng, bọn chúng vô thường với tướng trạng đó luôn luôn không có tự ngã, chúng tập nghiệp khổ đau, hành giả vẫn vượt cấp tốc qua được những ngăn cản trong Thiền định, sẽ trọn vẹn đoạn trừ được những cảm lâu lạc, khổ và những tưởng đi đến các cảm lâu lạc, khổ, sẽ hoàn toàn được tịnh chỉ.
Một tác dụng thiết thực trong vấn đề đối trị năm triền cái đó là vấn đề tu tập nằm ở chỗ an trú vào chánh niệm về Khổ, Vô thường, Vô ngã của các pháp nhằm xả ly tham ái cùng chấp thủ. Nghệ thuật và thẩm mỹ của hạnh phúc là sự việc giải bay khổ đau có mặt ngay vào sự buông xả.